Đó là tâm sự của một game thủ với 2Game khi kể về cuộc sống gia đình mình, đặc biệt là về cô vợ xinh đẹp mới cưới của anh!
Có lẽ tôi đã sai lầm khi quen và kết duyên cùng cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại nghiện game đến mức sẵn sàng bỏ qua mọi thứ, sẵn sàng sống chết vì game như thế. Liệu có một lối thoát nào cho tôi khi tình cảm của tôi giành cho cô ấy vẫn còn, nhưng tôi không thể bỏ qua được những gì cô ấy đã làm?
Ảnh minh họa.
Tôi quen cô ấy cũng tình cờ như tất cả các mối quan hệ trên mạng khác. Ngày đó,chúng tôi gặp nhau trên một diễn đàn game. Tôi thường có thói quen dạo quanh những khu vực về văn thơ để xem cho vui, và nickname của cô ấy với rất nhiều bài post hay đã thu hút tôi. Tôi lần mò tìm hiểu, và thật bất ngờ khi biết đấy thật sự là một người con gái 100% chứ không phải là tên giả gái nào.
Rồi chúng tôi bắt đầu chơi game cùng nhau. Tôi không có nhiều thời gian để chơi vì vừa ra trường, đang thử việc. Tuy thế, lâu lâu tôi cũng giành chút thời giờ log-in game để gặp gỡ, chuyện trò cùng cô ấy.
Hóa ra cô ấy “pro” hơn tôi nghĩ. Là một sinh viên năm cuối, nhưng đồng thời cô ấy cũng là chủ một bang hội, có vô số đồ dùng thuộc dạng “khủng”. Lần nào đi offline cũng có mặt cô ấy, như một thành viên chủ chốt không thể thiếu. Tôi cảm thấy khâm phục khi cô ấy có thể vừa hoàn thành tốt việc học (như lời cô ấy nói) vừa có thể vui vầy chơi game cùng mọi người.
Ảnh minh họa.
Dần dà chúng tôi bắt đầu hẹn hò trên game và cả ngoài đời, khi công việc của tôi đã ổn định. Tôi cảm thấy rất mến cô ấy, một người dễ thương, không nói nhiều, biết lắng nghe và chia sẻ, mặc dù đôi lúc cô ấy nói khá nhiều về game. Sau đó ít lâu, tôi ngỏ lời yêu với cô ấy và chúng tôi cũng thành một đôi.
Tôi không ngờ là mãi sau này tôi mới phát hiện ra, học lực của cô ấy không khá gì hơn một học sinh cấp 3, còn việc cô ấy leo lên được đại học cùng với bằng cấp của cô ấy chỉ là do bố mẹ bỏ tiền ra lo lót mà thôi. Vậy nên những tháng ngày đại học mà tôi ngỡ là cô ấy học miệt mài, thực chất chỉ là những ngày dán mắt vào màn hình cày game.
Cú sốc đầu tiên đến với tôi ngay đêm tân hôn. Vào cái giây phút ngỡ là hạnh phúc nhất của cả 2, thì cô ấy lại cắm mắt vào laptop để chơi game. Tôi cứ tưởng là cô ấy lấy máy lên giường xem cho đỡ hồi hộp, nhưng không phải, cô ấy lên game để đi chiến trường. Cứ như thế, đêm đầu tiên của chúng tôi đã diễn ra nhạt nhẽo như vậy. Cô ấy cày game đến khi mệt thì lăn ra ngủ trong sự ngỡ ngàng của tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ mãi, nhưng tôi cho rằng có lẽ cô ấy quá ngượng nên mới thế. Tuy vậy sự thực không hề giống thế một chút nào.
Ảnh minh họa.
Gần như đêm nào cũng thế, cô ấy ăn xong là ôm laptop để vào game, mặc cho mọi việc trong nhà còn bừa bộn. Tôi khá phật ý, nhưng nghĩ rằng chiều vợ một chút cũng không sao, nên tôi tự lo hết mọi thứ trong nhà. Quần áo tôi giặt, cơm nước tôi nấu, chợ búa cũng tôi lo. Cứ như vậy mấy tháng liền.
Có lẽ việc chiều chuộng của tôi càng làm tăng cái tính ỷ lại của cô ấy, và gần như cô ấy chẳng mó vào một việc gì trong nhà. Mẹ tôi đến nhà ở lại được 2 bữa, bà thấy hết tất cả. Không nói không rằng, bà họp cả gia đình lại và nói tất tần tật ra. Đó là một trong những lần cô ấy làm tôi xấu hổ với gia đình.
Ngờ đâu tôi chưa kịp góp ý với cô ấy sau lần đó, cô ấy đã đùng đùng giận dỗi, bảo gia đình tôi là nhỏ nhen, xét nét. Như giọt nước tràn ly, tôi quát cô ấy một trận. Không nói không rằng, cô ấy thu dọn đồ đạc bỏ về nhà bố mẹ đẻ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại đam mê game online đến như vậy. Tôi cũng là một game thủ, tôi hiểu rằng game online không hề có gì tai hại, nhưng cái cách mà cô ấy đam mê thật quá sa đà, chả khác nào con nghiện. Cứ như trong đầu cô ấy lúc nào cũng chỉ có game và game.
Ảnh minh họa.
Bực tức, giận dữ, nhưng nghĩ đến sự yên ấm, danh dự của gia đình, và cũng nghĩ nên vị tha và khuyên bảo cô ấy dần dần, tôi cũng cắn răng qua để làm lành với cô ấy. Ngờ đâu tôi nhận được một tin như sét đánh: cô ấy lén lấy hơn 40 triệu của bố mẹ, bỏ đi đâu chưa về. Sợ hãi rằng mình đã dồn cô ấy vào bước đường cùng, tôi cuống cuồng đi kiếm. Tôi không ngờ là chỉ 2 ngày sau, cô ấy lầm lũi trở về như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô ấy đã lấy tiền của bố mẹ để đi mua đồ trong game.
Tôi phải làm gì đây? Tôi đã tự hỏi điều ấy bao nhiêu lần. Tôi không nghĩ rằng con gái lại có thể đam mê game đến mức đó. Dù là game online thật sự hấp dẫn, thật sự mang đến nhiều niềm vui, nhưng bên cạnh đó, vẫn còn cuộc sống thực, và nó quan trọng hơn cuộc sống của game nhiều. Tại sao cô ấy không thể hiểu điều đó?
Tôi đã trót lấy một cô gái là con nghiện game, nhưng tôi không thể làm gì hơn ngoài khuyên nhủ vợ tôi. Tôi nghĩ đến chuyện li hôn. Nhất là sau khi cô ấy lại cứ chứng nào tật ấy, bỏ nguyên một ngày ngồi chơi game.
Lần gần đây nhất, cô ấy đã nói dối là đi công chuyện, lén tôi lấy tiền bay ra Bắc để gặp một người bạn nào đó mà cô ấy quen trên game. Tôi phát điên lên. Liệu tôi có nên trả tự do cho cô ấy, để cô ấy thoải mái bên người bạn %&&&&&% của mình? Mới cưới nhau đã vậy, nếu có con có khi cô ấy còn để mặc cho tôi…cho con bú.
Tôi cũng đã chơi game rất nhiều. Tôi không chỉ trích nếu ai đó đam mê game cuồng nhiệt. Nhưng bên cạnh đó còn phải hoàn thành trách nhiệm trong cuộc sống thường ngày. Dù thế nào đi nữa, game cũng chỉ là một trò vui để giải trí, thật ngu ngốc khi đem hết tâm trí của mình vào đó vợ ơi!!!
Bình luận