Tính đến thời điểm bây giờ, các game thủ Việt như tôi hay bất kỳ người nào khác lại không ai không biết đến Liên Minh Huyền Thoại nhỉ ? Nhất, là với một game thủ có gốc từ War3 như tôi đây.
Câu chuyện này, phải là một chuyển biến khá dài, và chắc hẳn rất ít người bỏ một khoảng thời gian của mình để nghe người khác tâm sự. Nhưng yên tâm, tôi sẽ kể rất ngắn gọn về nó.
Mỗi một người, từ thời còn vác cặp đi học hay đã mang túi xách đi làm, thì ai cũng sẽ có riêng cho mình một ước mơ để tiếp tục. Phân biệt rõ ràng giữa đam mê và ước mơ, bởi đam mê có thể vụt tắt chỉ với chính bản thân họ, nó là động lực để chấp cánh cho ước mơ xa vời. Còn ước mơ, nó cao vời hơn hẳn cái thứ gọi là đam mê đó, và có thể chỉ vụt tắt khi bạn hoàn thành được chỉ tiêu đam mê, nó là những thứ mà người khác luôn cười vào mặt bạn bởi ước mơ thật sự là một thứ rất vĩ đại.
Ai mà chẳng có trong mình ước mơ, và hiển nhiên chỉ có thể nói là bạn không thừa nhận lấy nó mà thôi. Tôi mang trong mình một ước mơ không được tầm thường, sẽ đứng trên đấu trường thế giới ở một giải Liên Minh Huyền Thoại. Tôi luôn muốn ở trong một giải Allstar được tổ chức tại Paris, hay một trận đấu đỉnh cao ở chung kết thế giới mùa 5, hoặc mùa 6 gì đại loại như thế. Hiển nhiên, ước mơ này không thể nào tự bản thân mình vươn lên được, nhất là về dòng game Moba, tôi luôn cần những đồng đội ở bên tôi.
Định nghĩa về một người đồng đội trong một trận Liên Minh Huyền Thoại với tôi khá đơn giản, họ những người mà sẽ kề bên sát cạnh với mình. Họ là những con người mà có thể sẵn sàng đỡ lấy cho tôi một phát đạn từ Ultimate từ cảnh sát trưởng Caitlyn. Hay thậm chí câu kéo một vài giây từ tính mạng của họ để để rồi đưa những đồng đội khác thoát thân về nhà kịp thời. Đồng đội là những người có thể bám nâng đỡ tôi mọi lúc, và trước đó, tôi cũng từng có những người đồng đội như vậy.
Tôi là một người chơi ở vị trí hỗ trợ, và hiển nhiên rằng, xạ thủ đường dưới đối với tôi là một người khá quan trọng. Tôi có thể nói rằng, chúng tôi không hề sợ bất kỳ một đối thủ nào ở khu vực đường dưới và những kẻ thù từ vị trí khác. Có thể gọi đây là sự ngạo mạn, nhưng khi mà bạn có được một người đồng đội tâm đầu ý hợp, thì gần như bạn sẽ hoàn toàn tin vào khả năng của họ. Và trên hết nếu bạn ở vị trí hỗ trợ như tôi thì hiển nhiên bạn sẽ hiểu được cái cảm giác vinh quan mà khi bạn cùng xạ thủ của bạn càn quét hết đội địch. Ở bất kỳ một trận đấu nào, không chỉ riêng game, hay ở bất kỳ nơi đâu, sự tự tin tuyệt đối là cần thiết chống chọi lại mọi kẻ thù. Nếu bạn chỉ cần run sợ đối phương một khắc nào đó, hoặc không tin vào bản thân, bạn sẽ có một kết cục thất bại đáng nhận lấy cho mình. Người đồng đội đó với tôi, đi bao trận, thắng bao trận. Và chắc chắn là tôi hoàn toàn tinh tưởng vào người bạn này.
Sau một thời gian, một vài chuyện đã xảy ra, chúng tôi từng một đội với nhau, từng chiến đấu ở cạnh nhau, nhưng cũng phải tan rã. Tôi và xạ thủ đó gần như không liên lạc với nhau nữa. Nhưng ở đâu đó trong thâm tâm của mình, tôi vẫn luôn muốn chiến đấu bên cạnh người xạ thủ đó, tôi hoàn toàn muốn chứng minh bản thân mình rằng, chúng tôi có thể đè bẹp tất cả.
Sau một thời gian, tôi và những người bạn của mình tham gia một giải đấu nhỏ. Họ chỉ là những người bạn của tôi, chứ chưa phải là một đồng đội đích thực được. Và ngay ở trận đầu tiên, tôi ngỡ ngàng khi người xạ thủ ngày nào sẽ lại cùng tôi gặp nhau ở một trận đấu lần nữa. Chỉ có điều rằng lần này, anh ta ở khác chiến tuyến với tôi. Mang danh là hai đội trưởng, và cũng từng là hai người đồng đội gắn bó, thật khó mà tin vào sự trùng hợp này. Chưa khi nào tôi lại có thể nghĩ rằng mình sẽ lại chiến đấu với người bạn đồng đội này cơ chứ.
Chúng tôi dường như bị đè bẹp bởi đội bạn, ở một con số khá là chênh lệch : 1 – 17. Cho dù tôi có cố gắng lấy được một mạng danh dự kia, và chưa hề ngã xuống một lần trong trận đấu, nhưng gần như tâm lý của những người bạn của tôi lại khá suy sụp. Tôi không thể nói gì giờ này, bởi cho dù có cố gắng thế nào, họ cũng chưa phải là những người đồng đội thật sự của tôi được. May mắn diễn ra gần như khó mà tin, khi mà trận đấu gần như chúng tôi nắm chắc thất bại trong tay thì sự cố khiến cho trận đấu phải dời lại.
Khi bình tĩnh hơn mà ngẫm nghĩ, tôi cũng không thể trách ai được. Tôi cũng hoàn toàn bị đè bẹp bởi sự ngỡ ngàng về đối thủ của mình ngay trận đầu tiên và những quyết định sai lầm mà bản thân đưa ra với đồng đội hiện tại, nó cũng góp phần đưa tôi dẫn đến thất bại.
Ngay lúc đó, tôi đã nghĩ “Phải chi rằng tôi được ở đội của anh ta, hiển nhiên rằng chúng tôi sẽ cho những đối thủ khác phải ấn tượng về khả năng của bọn tôi đấy !”. Nhưng đó không phải sự thật, sự thật là bọn tôi vẫn là đối thủ của nhau đấy thôi.
Đôi khi trong tất cả những quyết định mà bạn đã chọn, không có một thứ gì là hoàn hảo cả. Ngay cả bản thân tôi, cũng không tin được sự éo le đang diễn ra trước mắt mình. Và hiển nhiên, tôi hi vọng nếu có bất kỳ một hoàn cảnh éo le nào giống như vậy trước mắt bạn, tôi hi vọng là bạn hãy tin vào quyết định của mình. Bản thân tôi vì không tin tưởng vào bản thân, và luôn sợ cái bức tường của người xạ thủ đó mà gần như đã thất bại. Lần tái đấu tiếp theo, chúng tôi sẽ lần nữa đối diện với nhau, chúng tôi sẽ không chùn bước, mà lần này, cho dù có thất bại lần nữa thì anh ta cũng sẽ phải ấn tượng về tôi mà thôi.
Bình luận