Chỉ bằng những dòng chia sẻ này, rất nhiều game thủ Việt đã phải ghen tị vì cha mẹ họ không tâm lý bằng.
Mới đây trên mạng internet, một người mẹ có cậu con trai 11 tuổi đã đăng tải một bài viết ngắn chia sẻ góc nhìn của cô cùng chồng mình trong việc nuôi dạy con cái. Điều bất ngờ hơn cả là, thay vì cấm đoán con cái chơi game và lấy lý do game khiến thành tích học tập bị ảnh hưởng như nhiều bậc phụ huynh Á Đông, thì bà mẹ này, vốn cũng là một game thủ, lại có cách nhìn hoàn toàn khác về những gì game có thể đem lại cho những đứa trẻ, miễn là những người làm cha làm mẹ đủ bản lĩnh và kiến thức để kiểm soát việc con cái mình chơi game một cách hợp lý:
“Cậu con trai tôi hiện giờ 11 tuổi, nhưng chúng tôi không cản nó chơi game. Cả chồng và tôi đều chơi game nữa mà. Từ Minecraft, World of Warcraft, Dragon Age, Call of Duty, Bayonetta, Super Mario Kart, Splatoon, chúng tôi chơi mọi trò, mọi thể loại, bạn cứ nêu tên một tựa game bất kỳ và có lẽ hai vợ chồng chúng tôi đã chơi “nát” tựa game đó rồi.
Con trai chúng tôi lớn lên trong suy nghĩ rằng cha mẹ của nó thật sự rất tuyệt, đơn giản vì chúng tôi có những thú vui y chang của một đứa trẻ 11 tuổi. Và dĩ nhiên việc này đem lại nhiều hiệu ứng tích cực hơn là tiêu cực miễn là nếu bạn kiểm soát tốt thời gian chơi của chúng:
1. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Nó muốn ngồi chơi cùng vợ chồng chúng tôi, thậm chí là muốn đi cùng ra ngoài ngay cả khi không chơi game. Nó ủng hộ bố mẹ nó, từ thời gian chơi, cho đến đọc sách, và mọi thứ khác. Nó yêu gia đình của nó.
2. Điều tốt là chúng tôi biết nó muốn gì, vì bản thân chúng tôi cũng muốn những thứ y hệt. Chúng tôi thừa đủ kiến thức về việc chọn game phù hợp với độ tuổi, và những tựa game nào cần tránh xa vì cộng đồng game thủchơi online quá toxic và hay chửi bới. Nó không thể giấu gì bố mẹ của nó, vì họ cũng chơi game.
3. Không có những cuộc trò chuyện theo kiểu giao giảng đạo đức như những bậc cha mẹ khác nơi con cái không được lên tiếng.
4. Không ai trong nhà chúng tôi thích chơi thể thao. Tin tôi đi, tất cả đều đã thử rồi, nhưng không hợp, thể thao không dành cho chúng tôi. Rõ ràng là lịch tập dày đặc và thời tiết luôn luôn ảnh hưởng tới thú vui chơi game của chúng tôi. Cậu con trai 11 tuổi mới bắt đầu tham gia band nhạc, nhưng chắc chắn thú vui đó không thể nào có hại như thể thao trong mắt chúng tôi được.
5. Tương tác giữa mắt và tay, cũng như khả năng giải quyết vấn đề của con trai chúng tôi thật sự rất đáng ngạc nhiên. Có thể đó chính là nhờ chơi game.
6. Chơi game đã dạy cho cậu bé biết cách hợp tác và giải quyết vấn đề cùng bạn bè. Lý do chủ yếu là nếu không chơi game một cách lịch sự, nó sẽ nhanh chán, và đám trẻ tự học được cho mình cách hợp tác.”
Và, chỉ bằng những dòng chia sẻ này, rất nhiều game thủ Việt đã phải ghen tị vì cha mẹ họ không tâm lý bằng cặp vợ chồng ở trên. Nhưng, ở một chừng mực nhất định, một khi đã chơi game, thì trong tương lai, khi những game thủ chúng ta trở thành những ông bố bà mẹ, cách nhìn của chúng ta về game cũng sẽ khác rất nhiều so với thế hệ hiện tại.
Bình luận