Lúc ở trường bạn là cục cưng, là tất cả của cha mẹ muốn làm vương làm tướng gì cũng được.
Khi vào đại học, tiền của gia đình bạn đóng nên thích nghỉ hay cúp cũng tùy ý chẳng ai quản. Tuy nhiên nếu đã đi làm thì chúng ta chỉ là một nhân viên quèn ăn lương do người khác trả, phải dẹp mọi suy nghĩ cá nhân đi và học được tính cách kiên nhẫn chịu đựng.
Tôi tên Phú vừa mới tốt nghiệp ra trường, do là dân thành phố chính gốc nên cũng không vội tìm việc làm ngay sau đó. Tôi ở nhà chơi khoảng vài tháng tiếp tục ăn bám gia đình và bù khú với đám bạn bè. Sở thích của tôi ngoài việc vui chơi du lịch thì game còn là món sở trường. Sau một thời gian thì ba mẹ tôi không hài lòng với cách sinh hoạt của tôi nên có hỏi thăm người quen tìm việc làm để rèn luyện cho thằng con lêu lổng. Thằng em bà con của tôi nghe được thông tin đã đề nghị tôi xin vào làm công ty nó bởi nó biết tôi thích chơi game trong khi công ty đó là một NPH game. Không cần phải nói cũng đủ biết khi ấy tôi mừng thầm cỡ nào. Suy luận logic hiện ra là làm công ty game sẽ được chơi miễn phí thoải mái cả ngày.
Nói chung giai đoạn phỏng vấn cũng chẳng khó khăn lắm vì tôi là người được giới thiệu, có bằng cấp và nhiều kinh nghiệm cày kéo game. Có lẽ do quá hưng phấn, tôi mang theo tâm khí cao ngạo với lời khẳng định: Em làm không quan trọng lương lắm mà chỉ vì yêu thích game, yêu thích công việc. Câu phát ngôn dại dột trên đã làm tôi phải hối hận ngay sau đó khi nhận được mức lương thỏa thuận chỉ 4 triệu/tháng. Thôi thì đành chịu.
Vị trí của tôi là làm admin, chăm sóc khách hàng. Nói chung cụ thể thì công việc khá đơn giản. Hàng ngày tôi sẽ mở máy chat online, trả lời thắc mắc hay khiếu nại của game thủ. Bên cạnh đó tôi còn phải đăng tin bài và trao giải các sự kiện. Nhìn sơ qua lịch làm việc khiến tôi khá hài lòng, công cuộc ngồi chơi xơi nước cày game đang dần hiện ra đúng như tôi dự đoán.
Tuy nhiên mọi thứ luôn thay đổi chẳng bao giờ biết trước được. Từ lúc đi làm tôi không có thời gian chơi game, thậm chí không thiết tha gì nữa. Mới mấy tuần đầu tiên mà tôi đã cảm thấy mêt mỏi, nản chí bởi áp lực công việc. Thực chất nói áp lực do công việc cũng không chính xác lắm vì mọi thứ tôi đều hoàn thành khá nhẹ nhàng, duy chỉ có việc đối đáp với game thủ là khiến tôi đau đầu. Từ ngữ dùng để miêu tả rõ nhất tâm trạng chỉ tóm gọn trong câu : Tức mà không dám nói, đúng nhưng lại không thể cãi.
Để có thể hiểu được điều này chỉ khi bạn làm admin hay mục kích một ngày làm việc “bình thường” của tôi.
Cuộc trò chuyện thứ nhất:
– Ad ơi.
– Xin chào, mình có thể giúp gì được cho bạn?.
– Mình tải game về mà không biết cài đặt như thế nào.
– Ồ có hướng dẫn cụ thể trong trang tải về đó bạn
– Nhưng mà mình đọc không hiểu, ad làm giúp mình đi
– Bạn tải về rồi chọn chuột phải nhấn giải nén, sau đó cho chạy Run
– Mình làm rồi mà thấy mãi không được.
– Bạn có teamviewr không, mở ra mình sẽ cài đặt trực tiếp cho bạn xem
– Teamviewr là cái gì, tải ở đâu?.
– Teamviewer là phần mềm được dùng để điều khiển các máy tính khác từ xa thông qua mạng . Như vậy từ máy của mình có thể điều khiển được máy tính của bạn để chỉ dẫn.
– Mình tìm thấy rồi mà nên tải ở trang nào?.
– Trang nào cũng được bạn
– Thế tải và cài đặt teamviewer như thế nào?…..
Cuộc trò chuyện thứ hai:
– Ad ơi
– Sao bạn, mình có thể giúp gì bạn?
– Cái vụ báo danh trao thưởng ý mình không biết chụp hình
– Máy tính của bạn có phần mềm Snipping Tool không?
– Không có, giờ làm sao
– Bạn tải phần mềm chụp hình từ bên ngoài về
– Thôi nghe rắc rối quá, hay là mình đưa acc cho ad vào chụp rồi đăng giúp mình nhé.
– Vậy cũng được nhưng mình không thể giúp bạn được mãi. Những lần sau thì sao?.
– Không phải trách nhiệm của admin là giúp đỡ game thủ à.
– Thì đúng là như thế nhưng mình còn phải hỗ trợ nhiều bạn khác nên không thể chụp hình đăng bài giúp bạn hoài.
– Admin mà như thế à, có tin tôi kiện lên sếp anh để đuổi thẳng cổ anh không?….
Cuộc trò chuyện thứ ba
– Ad ơi nick của mình bị lỗi hay sao ý mà nhân vật không tự bơm máu
– Bạn có mua sẵn mấy bình máu chưa?
– Mình mua rồi mà nó vẫn không bơm nên treo máy toàn bị chết
– Bạn đưa tài khoản cho mình vào kiểm tra giúp bạn
– Admin mà không biết pass của game thủ à sao phải hỏi
– Dĩ nhiên là kiểm tra được nhưng mình hỏi bạn là để tôn trọng quyền riêng tư với lại công đoạn kiểm tra pass khá rắc rối.
– Thôi ngu gì mà đưa pass, ad vào lấy đồ rồi đổi mật khẩu của tôi thì sao?….
Cuộc trò chuyện thứ n:
– ĐM AD, %#%@#%#%@#%#$#
– Chào bạn, bạn có vấn đề gì thì bình tĩnh nói sao chửi bới lung tung vậy?.
– Cái ĐKM ad, mày %#@#@#%#@#
– Giờ bạn phải nói rõ ràng ra cho dù do bên mình sai thì cũng phải biết vấn đề mới giải quyết được chứ.
– Mày làm như thế giờ còn hỏi tao à, %@#@#@%#@….
Dẫu đã được thông báo trước về những tình huống “dở khóc dở cười” có thể xảy ra nhưng tôi vẫn bị choáng với cách hỏi và ứng xử của game thủ. Hầu hết thì đúng là họ gặp phải vấn đề mới cần tìm tới admin và chuyện tức giận khó có thể tránh khỏi. Tuy nhiên chưa biết đầu cua tai nheo thế nào đã bị mắng chửi thậm tệ và đe dọa sẽ kiện tôi để tôi bị sa thải. Tôi bực lắm, tức lắm.
Nếu như bình thường ai dám chửi tôi như thế thì chẳng cần biết đúng sai tôi cũng phải trả đũa ăn thua đủ và lôi ba đời nhà tụi nó lên để réo rồi. Đằng này tôi không làm gì, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự mà cứ suốt ngày bị dội bom ném đá vào mặt. Tuy vậy tôi vẫn phải nín nhịn cho qua chuyện, người chơi gọi tôi là mày mắng tôi là con vật này con vật kia nhưng tôi vẫn phải gọi họ là bạn và nhận sai về phía mình rồi tìm cách khuyên can hạ hỏa. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, trong một lần khó kìm nén tôi đã cãi tay đôi với game thủ. Chuyện này đến tai cấp trên nên tôi bị gọi vào trách cứ một phen. Ông sếp khuyên nhủ:
– Làm nghề phục vụ như chúng ta thì khách hàng là trên hết. Nguyên tắc ” khách hàng luôn luôn đúng” là điều giúp công ty sinh tồn cho tới bây giờ. Anh biết là em đã cố gắng hết sức và game thủ hay gây khó khăn nhưng nếu ai cũng nóng nảy và thiếu kiên nhẫn như em thì chẳng người nào còn làm nổi admin, vận hành game nữa. Hãy nhớ rằng game thủ là người trả lương cho em chứ không phải công ty. Anh cho em nghỉ phép 2 ngày để về suy nghĩ lại thái độ, cách làm việc của mình.
Tôi không chú ý lắm tới mấy lời thuyết giáo của ông sếp bởi tôi cho rằng mình đúng. Nếu đã không hiểu được suy nghĩ và nỗi khổ của tôi thì tôi định xin nghỉ luôn cho đỡ mệt. Mấy đồng lương bèo bọt mà hạch sách người ta như thế thì ai mà chịu nổi. Lúc đó tôi chợt nhận ra rằng: chơi game thì dễ đó mà làm game khó khăn biết bao, với lại muốn làm được game thì phải luyện loại võ công mắt điếc – tai ngơ – tâm không loạn. Tôi chắc chắn chẳng thể làm được như vậy. Dù sao tôi vẫn còn trẻ, còn được ba mẹ nuôi nên không vội vàng ổn định công việc. Sau khi đả thông tư tưởng tôi thấy thoải mái hơn và về nhà nghỉ ngơi.
Trong hai ngày được nghỉ tôi dành thời gian chơi game để bù đắp sự thiếu hụt trước đó. Tuy nhiên sự hứng thú của tôi với game từ trước đến nay chợt sụt giảm nghiêm trọng. Cụ thể là chơi tựa game quen thuộc không khiến tôi vui vẻ nữa, có vẻ công việc hỗ trợ đã ảnh hưởng đến tôi khá nhiều. Trong lúc chán nản thì tôi chợt nhớ là tôi chưa có thời gian chơi game do chính mình làm admin. Lúc làm việc chỉ kịp xem qua bản word thông tin chi tiết về cách chơi đủ để trả lời các câu hỏi. Nghĩ là hành động liền nên tôi quyết định vào thử nghiệm một chút.
Game khá đẹp và đông game thủ. Dựa vào kinh nghiệm của mình nên tôi lên cấp khá nhanh, đủ level để xin vào một bang hội. Trong lúc chạy đi tìm kiếm bãi train thì tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của thành viên trong bang nói về admin hỗ trợ game:
– Mk tao vừa ra hỏi thằng ad là sao giờ này còn chưa trao quà thì nó bảo đang trong quá trình trao và kêu mình đợi. Đợi thế đéo nào được, bọn thằng King bên kia nó được nhận quà trước rồi lên đồ sao tối nay bên mình chiến bang được. Thằng ad này làm việc đếch công bằng, cái DKM nhà nó.
– Thì chắc là do thằng King báo danh trước nên được nhận trước thôi
– Tao éo cần biết, tao thừa biết cách làm việc của lũ admin mà. Cứ phải chửi cho ra trò mới chịu làm nhanh lên.
– Mày càng chửi nó càng éo trao quà cho mày ý. Mình cứ nói chuyện lịch sự rồi để xem tình hình thế nào đã. Nói mới để ý chứ thằng admin hôm nay hình như đổi người rồi ý, cách nói năng không bằng thằng trước. Tao hỏi muốn tìm thằng ad mọi lần mà thằng này nó bảo admin đó đang tạm nghỉ phép. Tao chỉ thích tìm thằng ad đó hỏi han thôi vì nó giải thích chu đáo.
Vâng! Chắc mọi người đã đoán ra “thằng admin mọi lần” trong câu chuyện trên là ai. Tôi nghe xong cuộc bàn tán của hai bạn trẻ trên và đã phải suy nghĩ rất nhiều. Hóa ra không phải game thủ nào cũng khó chịu và hạch sách. Họ biết ai làm việc tốt, hòa nhã với mình và đối xử bằng thái độ cảm kích thân thiện phản hồi ngược lại. Những người chơi hay chửi bới có lẽ là do bị ám ảnh với thái độ trước đó của nhiều admin game tạo ra sự bài xích hoặc đơn giản bản tính vốn dĩ đã như vậy. Một admin giỏi là nhân viên có thể bình tĩnh tự tin đối đáp trước mọi hoàn cảnh. Việc nhẫn nhịn không phải là chịu đựng hèn nhát mà nó thể hiện sự chuyên nghiệp trong nghề nghiệp. Tôi chợt nhớ lại một câu nói của ông sếp: Hãy nhớ rằng game thủ là người trả lương cho em chứ không phải công ty và thấy nó rất đúng đắn.
Có lẽ nếu bây giờ tôi quyết định quay trở lại với vị trí cũ thì khó khăn cùng những màn chửi bới xúc phạm nhận được sẽ càng nhiều và phức tạp hơn. Tuy nhiên tôi lại nóng lòng muốn thử, chắc là do tính cách ương bướng của mình hoặc tôi muốn thể hiện bản thân không có chuyện gì làm không được. Ai thích ném đá thì cứ ném, tôi nhận hết đem về xây biệt thự. Thôi kệ! Dù là lý do nào đi chăng nữa thì hãy để một lần chứng minh cho ông sếp đã tuyển dụng tôi vào rằng tôi yêu công việc này thật sự cho dù lương bèo bọt. Ngày mai tôi sẽ đi làm lại, ngày mai tôi tiếp tục ngồi nghe game thủ chửi mắng nhưng không sao cả vì tôi là admin game.
Bình luận