Tại sao tôi lại đến với game online?

Quãng thời gian lông bông khắp các quán net bình dân đến sang chảnh tại Sài Gòn cho tôi những trải nghiệm rất chất. Nhất là khi chơi thâu đêm suốt sáng trong một quán net bình dân tại quận Thủ Đức. Tôi chứng kiến việc “cắm trại” của một lũ nhóc chưa qua mười tám. Chúng ngồi yên đó, chỉ lướt facebook và chơi game online.

Tôi nhìn lũ nhóc đấy sực nhớ quá khứ gia đình của mình. Bạn biết đấy, chẳng đứa trẻ nào ngốc nghếch đến ngu dại mà phải “cắm trại” ở quán net, nếu gia đình của chúng không xào xáo nội bộ.

Hạnh phúc là gì? Với tôi, lúc đấy, đó chỉ là mong muốn mẹ ít khóc và cha bớt quậy. Cha tôi là dân miền Tây, quê Cần Thơ, ông chẳng thích luật lệ vì ông là người khoái tự do. Mẹ tôi là dân miền Trung, quê ở cố đô Huế, bà rất siêng năng làm lụng vì bà ghét thói lười nhác. Tưởng như cả hai sẽ bổ sung cho nhau khi thành vợ chồng, nhưng… lúc nào cũng cải nhau ỏm tỏi.

https://acp.xemgame.com/wp-content/uploads/2015/01/04/game-thu-11.jpg

Cha tôi, hình ảnh ông trong ký ức của tôi là những lần “khùng điên” khi hai cha con khoái trá điều điên rồ nào đấy. Bạn tưởng tượng xem, khi ông trúng một tờ vé số an ủi chẳng có phản ứng gì, nhưng khi đội tuyển bóng đá nam Việt Nam thắng Lào thì ông giẫm chân rầm rầm xuống nền gạch, vỗ tay, la hét, cười hố hố như long trời lở đất. Tôi kết ông điểm đó, bộc bạch cảm xúc vô tư chẳng sợ đứa nào hó hé với công an phường.

Mẹ tôi không biết chữ tiếng Việt, nhưng bà biết nói tiếng Việt. Khi tôi hỏi tại sao hồi nhỏ bà không đi học, bà chưng hửng rồi nói giọng nam: “Mẹ học trường đời, mày học trường chữ còn gì”, quá chất. Bà luôn làm việc quần quật suốt cả ngày, với chiếc xe đạp cũ kỹ cọc cạch cùng giỏ nước sơn để làm móng tay móng chân – bạn có thể hiểu đó là nghề nail. Thi thoảng, tôi hỏi tại sao mẹ không nghỉ ngơi một ngày cho sướng cái thân, thì bà dùng giọng Huế nói: “Mệ làm vì mi chứ mô!” Tôi chẳng đáp, im lặng và hiểu tại sao bà lại bận tíu tít mỗi ngày.

 Cũng vì vậy mà mỗi khi trường thông báo họp phụ huynh là tôi nghĩ ngay đến việc cất giấu mẹ mình vào lãng quên, không muốn nhắc đến, như kiểu sợ cả thế giới biết rằng, “Mẹ của Nguyễn Thành Trung không biết chữ”, tôi sẽ rợn tóc gáy khá lâu nếu để sự thật đó vương vãi khắp lớp, toàn trường, mọi nơi ở Sài Gòn.

 Và vị cứu tinh lúc ấy chỉ có cha tôi, ông không học xong lớp hai nhưng cơ bản biết đọc và có thể hí hoáy ký tên của mình trên một tờ giấy trắng. Tôi chẳng biết mình là cái quái gì vào lúc ấy mà cứ sợ bà sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh “Nguyễn Thành Trung”. Tôi là ai chứ!? Ngôi sao? Hay tôi chỉ là cơn gió vẩn vơ?

Những lần cha mẹ cãi nhau, hai lỗ tai tôi cứ lùng bùng đến khó chịu. Để rồi từ đó, tôi bắt đầu chuỗi ngày cúp họ liên miên trong suốt năm lớp chín.

Tại sao tôi lại đến với game online?

Ở trường trung học cơ sở Ngô Chí Quốc (Thủ Đức), tôi nổi tiếng là học sinh nghỉ học không phép “chùm” khu bán trú (khối 9). Đến mức, tuần nào mà thiếu tên tôi trong sổ đầu bài của lớp, thì việc đó sẽ chẳng khác gì việc CLB Manchester United vô địch World Cup. Bà ngoại ba – chị ruột của bà nội tôi – luôn là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng biết, cũng như giấu việc tôi cúp học ở trường. Lo tôi hư, bà cứ khuyên rằng:

– Bi ơi, mẹ mày biết là chết!

– Ngoại ơi, đừng nói, con không cúp nữa đâu.

– Ừ, hên là nhà mày không có điện thoại bàn, cô giáo gọi đến ngoại nên biết mày cúp học. Lo học đi con, thấy cha mày quậy không? Tương lai cho bằng người ta nuôi mẹ mày chứ.

 – Dạ – tôi thút thít khóc.

 Cha tôi, ông thực sự là một gã hợm, cứ ngày nào ông nhậu về là thể nào tối đó, tôi sẽ mất ngủ bởi tiếng nghiến răng kèn kẹt khi ông ngủ say. Cứ như thể, tách bia ra khỏi ông một ngày là sẽ làm tim ông đập thình thịch đến vỡ lồng ngực như vừa mới yêu.

Có lần, ông về nhà, khoác lác với tôi đủ điều về Địa lý từ Tây sang Đông. Có lẽ, ông chẳng biết rằng thằng con của ông là đứa có điểm Điạ lý “tương đối ổn” trong lớp, nếu như không muốn nói là “khá dữ dằn”. Điểm 9 cơ đấy! Ghi hẳn vào học bạ luôn mà… nhưng chỉ là kiểm tra mười lăm phút thôi.
Tôi ghét ông kinh khủng, thế là suy nghĩ mất dạy bắt đầu nảy lên từ gan bắn lên não “Chết mẹ ông đi! Mẹ… tôi sẽ giết ông”. Những lúc như vậy, tôi chỉ mong tống khứ ông ra khỏi nhà, như việc tống táng người chết về miền lãng quên.

Thi thoảng, tôi lại huênh hoang khoác lác với đám bạn trong lớp về cha tôi, đại khái ông là một nhà đầu tư khá cừ trong giới buôn bán. Vì tôi luôn nơm nớp nỗi lo bị đám bạn chọc ghẹo về việc mẹ tôi không biết chữ. Thế là có đứa hỏi tôi với giọng điệu ngây ngô:

– Vậy bố mày giàu lắm ha.

– Mày có “bi” không? Hỏi tào lao bí đao tao đập chết bây giờ.

– Thì tao hỏi thế thôi.
– Thế mày nghĩ nhà đầu tư nào không giàu, nếu không tiền nhiều họ làm đầu tư chi? Nếu nghèo mà đầu tư thà tao không cho tiền mấy đứa ăn xin ngoài đường còn hơn.

– “Tao ngu thiệt, mày nói chí phải”.

Đúng là ông làm đầu tư thật, nhưng đầu tư vào mấy con số đề, vào mỗi buổi chiều xổ số kiến thiết vọng ra từ cái radio trong nhà. Không biết cái “thằng cha” nào bày ra cái vụ đánh số đề, tôi kết ổng, hứa với bạn đấy… nhưng sẽ kết theo kiểu côn đồ.

Cha tôi  là người mê tín dị đoan, đặc biệt là vào quá khứ. Ông cứ thế, ngày ngày buông thả bản thân huyễn hoặc vào ba cái chiêm bao nhảm nhí, để rồi cứ phây phây mà đánh đề với hàng loạt con số ảo tưởng trong chiếc đầu “nhỏ xíu” của ông. Nếu là game thủ của “Báo Động Đỏ (Red alert)”, thì tôi nghĩ ông là gã đáng “ghét” trong mắt của những game thủ hàng đầu của tựa game này.

Từ ngày cha tôi ghiền số đề, mê số đuôi, nghiện tiền theo kiểu “bỏ con tép bắt con tôm”. Mẹ tôi khóc nhiều hơn, gia đình tôi gần như tán gia bại sản. Cha tôi bắt đầu trở thành chủ đề bàn tán của mấy bà nhiều chuyện trong xóm. Những câu chuyện về ông, thường bắt đầu từ những câu đại loại như : “Thằng Nhiều quậy quá cô ơi, tội cho con Thảo, thiệt là… blah blah”. Thật!, tôi chẳng ưa gì cái kiểu thương hại bằng cách nói khơi khơi như thế. Tôi có thể ghét, căm thù, và chửi tục với cha mình. Nhưng không thể đồng lòng với mớ lời vô tiếng vào từ “mấy ả” nhiều chuyện, lắm lời, dư năng lượng… ở cái mồm.

Khoảng thời gian ấy, cứ mỗi lần say xỉn, cha tôi lại quơ đồ đi cầm cố hoặc bán tháo bán chạy để có tiền đánh đề. Tới lúc chẳng xu dính túi thì ông lại tìm đến mấy chai bia uống thiếu ở tạp hóa gần nhà.

Mẹ tôi tuyệt giao với ông. Để rồi ngày ngày làm quần quật suốt cả ngày đến tận mười giờ hơn mới về nhà, lau nhà, rửa chén như một bóng ma vật vờ trong bóng tối. Tôi thương bà, thương vô cùng. Nhưng chẳng thể thốt nên thành câu, chỉ biết ngồi đực ra đấy liếc nhìn bóng bà rồi thiêm thiếp ngủ. Chuỗi ngày tuyệt vọng với nỗi buồn không tên đè nén lên việc học của tôi, thế là tôi cúp học chơi game online.

Tại sao tôi lại đến với game online?

Mẹ tôi khóc, khóc rất nhiều đến nổi chẳng thể giấu được trước mặt tôi, dù chỉ là nửa giọt đàn bà. “Bà khóc vì ai?”. Lúc đó, trong suy nghĩ non nớt và nhiều phần ngu dại của tôi, thì những giọt nước mắt ấy đều do cha tôi mà ra. Nhưng khi lớn, rồi trưởng thành, qua nhiều mối quan hệ xã hội với những người phụ nữ khác, tôi mới nhận ra rằng, mẹ đã luôn khóc vì tôi. Vì sao ư?, vì tôi là con của bà.

Quảng thời gian đó kéo dài vả dai dẵng … riết rồi tôi và bà cũng đâm nhạt, đâm nhàm với cái cảnh cha tôi quậy.

Ngày ngày, nhìn bà quệt những giọt mồ hôi khi làm về, mắt lim dim, vắt tay lên tráng. Không hiểu sao, tôi chẳng tài nào khóc được, dù là nước mắt lưng tròng cũng không. Thay vào đó, mỗi đêm, tôi lại ôm bà thật chặt… thật chặt! Bằng hết cái sức trẻ con, dù có mạnh cách mấy cũng không đủ làm người lớn phải khó thở.

Ôm bà, tôi chẳng sợ tiếng chó sủa nửa đêm, hay những hồn ma bủa vay trong giấc mơ ảm đạm của thằng nhóc hay chơi  %&&&&&% như tôi. Và tôi cảm thấy an toàn, an tâm và an phận khi được ôm bà ngủ say sưa như Mặt Trăng không thể thiếu Trái Đất…

Bình luận

Đăng ký hoặc Đăng nhập để tham gia thảo luận chủ đề này.
No comments yet