Tôi không phải là một game thủ chuyên nghiệp, không gắn bó với game nào đó lâu dài, nhưng cuộc sống của tôi có lẽ đã gắn liền với game từ những năm học lớp 2 đến giờ đã 26 tuổi chưa vợ chưa người yêu, làm và ăn “đúng nghĩa” là bộn bề nhưng đêm về vẫn cố dành lấy 4h chơi game, hay đúng hơn là trải nghiệm nó.
Bắt đầu với game xếp gạch của huyền thoại bốn nút được ông già mua cho hồi nhỏ. Hồi đó có cái máy bốn nút ấy chơi đã là sang chảnh lắm lắm rồi, tôi liền đem ra khoe với cả xóm rồi tụm 5 tụm 3 xem mình chơi đứa nào đứa ấy cũng xuýt xoa sướng hết cả người. Rồi bà già nhà mình thấy mê chơi quá tịch thu đem vô tủ khóa lại khi nào có điểm 10 về mới đem ra cho chơi một buổi, đúng là thử thách mà!
Rồi thời gian sau lên lớp 5 với máy chơi game điện tử băng (NES) lên đời, nào là siêu phẩm contra, huyền thoại bắn Tank,…đã làm tuổi thơ của mình bị đục khoét nghiêm trọng đến độ nhịn ăn sáng cả tuần để thứ bảy xin đi dọn vệ sinh trường mới chơi được buổi sáng. Mà nhắc đến nhịn ăn sáng giờ vẫn cay cú ghê gớm, vì mình nhịn ăn sáng cả tuần mới chỉ có 10k bỏ túi, mà vào quán chơi được mỗi 4 tiếng, đáng nhẽ phải được 5 tiếng mới đúng chứ nhỉ???
Rồi lớn hơn tí nữa bắt đầu chinh chiến với tượng đài SUPER MARIO lúc đó chơi cứ đến lúc chết hết mạng là cay lắm, đầu óc nó cứ nóng nóng mà mắt thì nổ đom đóm hết cả lên. Bình thường thì thôi chứ cứ khi nào nhà có khách vào được các bác các cô cho tiền là phải nướng hết vô đánh trùm, cứu công chúa cho bằng hết tiền thì thôi.
Thêm ít nữa là đến Galaxian (Bắn ruồi), TwinBee ( Băn Chuông), Teenage Mutant Ninja Turtles (ninja rùa), Yie Ar Kung-Fu (ninja cứu mẹ ), Hudson’s Adventure Island (nấm chuối), Jackal (Bắn oto), Duck hunt (Bắn vịt), 1942 (Bắn Máy Bay)…Úi giời cái hồi đó thằng nào mà bắn qua màn nhanh, đẹp mắt, rồi thực hiện những pha gọi là …thót tim thì cái bọn đằng sau nhìn lên với ánh mắt nể phục lắm, nhớ lại thấy sướng tê cả người.
Rồi lên đến lớp 9 mình biết đến Half Life nhờ thằng bạn cùng lớp rủ rê. Từ trận bắn ở itali kèo trả tiền máy. Vì hồi đó 2 thằng mặt ngu ngơ, dắt nhau ra phố chơi game gặp 2 thằng to tổ bố ra nó thấy mình bắn hay gạ đánh kèo trả tiền giờ, hồi đó nhớ lại chắc chúng nó phải lớp 11 rồi. Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, chơi game mà cứ như bắn nhau thật các ông ạ, tim nó cứ đập thình thịch mà tay thì run run vãi cả mồ hôi. Mà thế quái nào lại bắn thắng nó mới hay ấy chứ, phải công nhận mình hồi đó tuổi trẻ tài cao, hahahaha.
Lên cấp III vào một ngày đẹp trời nọ mình vẫn vào quán nét quen thuộc tự nhiên thấy trên màn hình máy tính có cái biểu tượng màu cam với cái chữ mình chắc chắn không thể nhầm được, vì nó viết bằng tiếng việt cơ mà. Vâng đó là MU, thế là cuộc đời mình sang trang mới từ đây, không còn những chuỗi ngày game offline nọ kia nữa mà thay vào đó là một thế giới ảo rộng lớn, thú vị cực kỳ luôn.
Mới đầu nhờ thằng bạn học cùng lớp, mà nó thuộc hạng nghiện game có tài lập hộ cái nick cho để chơi mờ-u. Mà cái thằng bạn cờ-hó lập hộ acc thôi mà nó đòi mình cốc chè thập cẩm, tại hồi đó nhẹ dạ cả tin nó bảo cái này khó lập lắm, phải gọi điện xin kích hoạt rồi là lập email đăng ký các kiểu nữa. Mà lúc đó biết email, Yahoo là cái mẹ gì đâu chứ. Thế rồi cũng có cái tài khoản MU đầu tiên để chơi game.
Mà lúc đó thấy thằng bên cạnh đánh con gì mặc bộ giáp mầu xanh skill tầm xa chiêu thức hoa mỹ lắm nhìn cái phê luôn sau này mới biết nó là phù thủy DW. Thế là nhờ thằng cờ-hó bạn tốt lập luôn cho cái nhân vật như thế để chơi. Lúc mới chơi gà mờ lắm theo thuật ngữ chuyên nghành gọi là “newbie”, có biết mua đồ gì, đánh con gì đâu, cứ ra ngoài là thấy mấy thằng tên đỏ lòm đứng cạnh nó là chết éo hiểu tại sao, pó tay.
Rồi thời gian sau khi đã tìm hiểu cách chơi trên diễn đàn và theo học “cày game” cùng thằng bạn khốn nạn cùng lớp, thì tầm cỡ chơi MU và cày nhân vật của mình khỏe lên trông hẳn. Cảm giác có số có má chứ chẳng chơi đâu! Nhớ cái hồi đó hai thằng rủ nhau đi quest lấy chaos và lông chim về để restart nhân vật, rồi là xuống dungeon ép đồ cho hai thằng. Mà phải công nhận nó có lắm chiêu thật, có mỗi bộ DW thần mà nó làm thế éo nào mình chỉ ngồi nhặt mà cũng được chục bộ mỗi thằng 1 bộ còn lại đem bán lấy ngọc ép đồ lên nữa chứ, há há.
Sau đó giữa năm lớp 9 mình bắt đầu mò mẫm sang Võ Lâm Truyền Kỳ (VLTK) mới đầu táy máy vô thấy cái hợp đồng pháp lý cái gì mà “bạn phải trên 18 tuổi và chịu trách nhiệm trước pháp luật” đọc thấy run run, nhưng mà sau đó trí tò mò hại chết con ngươi, tôi đã nghiện VLTK từ đây. Một tuần 7 ngày thì 5 ngày ngồi quán nét chán thì lên lớp học, ngày chơi 8 tiếng sáng và chiều, tiền thì thó của bà già đi chơi (trộm vía chứ con xin lỗi mẹ).
Rồi cái gì đến cũng đến, thành tích học tập của mình giảm ghê gớm được mỗi 3 môn chuyên toán-hóa-sinh là ngon còn lại dưới điểm khá hết, có 3 môn phải học bổ túc hè nữa cơ, tí nữa thì đút cmnr, hix hix hix. Cũng năm đó một chiến hữu VLTK cùng lớp rủ cày chung mà nó hơn mình 2 tuổi (hình như đúp cmn 2 năm thì phải) và sau này đã gục ngã trên con đường học hành ngay tại đây. Đó chính là một người bạn, người anh đã bảo vệ mình trong cả cuộc sống và sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm về mình khi 2 anh em bị cô chủ nhiệm gọi lên la mắng. Mãi về sau nghe tin ông ấy đi lính và cuộc đời có ngã rẻ riêng…
Lớp 10 mình đã giảm thời gian chơi xuống chỉ còn 1 buổi chiều chủ nhật và 30 phút vào lúc được về sớm. Khi đấy Thế Giới Hoàn Mỹ (TGHM) lên ngôi như một hiện tượng, ôi giời ơi game gì hình 3D, nhân vật nữ ăn mặc sexy, chiêu thức đẹp lung linh nào là rồng rắn đủ kiểu, trông phê dã man con ngan. Từ đó mình quyết chơi TGHM để trải nghiệm thế nào là một game 3D, cái cảm giác săn đồ, chế đồ, chém gió với anh em trong quán nét chơi cùng về cách cộng điểm, ép ngọc, làm nhiệm vụ, vân vân và mây mây…đúng là khó tả cực kỳ luôn í.
Giữa năm lớp 10 thì VLTK 2 ra mắt, tại vì game này mà tôi mất tình bạn với ông bạn tôi nhắc đến đầu bài viết, cái ông mà tạo tài khoản MU cho tôi đấy. Cũng chơi có điều độ từ 1 buổi chiều tôi tăng lên thành 1 ngày chủ nhật và bất kể thời gian rảnh là nhanh chóng tót ra hàng net ngồi chiến game như một lão làng trong quán đó. Nhưng lại là cái nhưng khi game sau một thời gian phát hành bắt đầu lộ rõ hình hài hút máu. Điều này khiến tôi giảm dần hứng thú với nó và chơi VLTK 2 để vui thôi vì không có tiền để đua với tụi nó. Nói nhỏ chứ sau cái vụ năm lớp 9 ông bà già biết được mình thó tiền đi chơi điện tử về dần cho một trận thừa sống thiếu chết nên có dám tái phạm nữa đâu, có đi chơi toàn xin khéo bà già đấy chứ.
Rồi giờ đến BOOM Online rất hay và vui nhộn cực kỳ, tôi biết đến nó hồi cuối năm lớp 10 thì phải. Đây quả là một trò rất hay để chơi với bạn bè khi rảnh và cũng gây nghiện chẳng kém gì. Năm tiếp theo tôi vẫn chơi VLTK 2 cùng với thằng bạn cờ-hó kia giờ tôi chơi vui là chính nhưng anh bạn tôi vẫn cầy quốc tới bến, tới bờ luôn mới kinh. Hình như nhà nó giàu lắm, nhân vật của nó là Nga My buff đứng tốp sever cơ. Một lần nó cho mình mượn acc vào chơi đi tăng kiếm cho con Đường môn cùi của mình, ôi cha mạ ơi, full set tàng kiếm +7 bạch câu hoàn (đạo cụ ủy thác giờ chơi), full cả rương đồ, đồ víp cả chục món, tiền cà ngàn vạn nhìn sướng cả mắt.
Nhìn thì nhìn nhưng có lấy cái gì đâu, vào chơi chút xíu kéo con Đường môn của mình đi thôi, nhưng mà số đen lúc hết tiền nghỉ máy có thằng mất dạy nào hack được mật khẩu của acc thằng bạn mình vừa đăng nhập vào thế là nó lấy hết mọi thứ. Hôm sau nhận được cái tin của nó “Sao mày lấy hết đồ của tao???”, thôi xong….! Nó mặc kệ mình giải thích, mất là mất và mất luôn người bạn kia, đến giờ vẫn thấy hơi buồn, hix hix, thú thật là mình không lấy mà!
Sau một thời gian gió thổi mây bay, vào hôm nọ mình hết tiền vào quán nét nhìn cho đã ghiền thôi ấy có thằng em sau tôi 1 khoá nó đang đi tàng kiếm sơn trang với bạn nó đánh con Võ Đang thấy vip mà mãi không qua ải 3, đúng là gà bỏ mọe. Cái hắn đang vò đầu bứt tai thì thấy tôi đứng sau liền mở lời: Anh ơi vào đánh hộ em với cảm thấy oai vãi lái luôn. Thế là vào đánh hộ nó, vừa đánh vừa nghe mấy nhóc đằng sau khen “siêu thế nhỉ, mầy buff đi để anh ấy đánh hộ cho”, “ kể mà mình đánh được như anh ấy nhỉ”… v…v…Nghe mà nó sướng thế hê, hê…Rồi đến ải 8 chịu đánh quái hệ âm Võ đang đánh không được nhường cho Nga My với Ngũ Độc đánh nhưng mà 2 thằng kia cùi quá đánh không được thế là không qua ải nổi, tiếc ghê gớm.
Sang năm lớp 12 cuối cấp tất bật với học để thi tôt nghệp ấy thế mà mình vẫn dành chút thời gian để chơi chút game online ngày đó. Và RAN online xuất hiện, khung cảnh đen tối và đồ họa thật tuyệt vời đi đánh quái với party phân công rõ ràng nào buff, nào AOE quái, nào buff tốc hồi sinh rồi sau đó cứ hẹn tổ đội là lên, chẳng biết ai là ai nữa, tất cả chỉ biết qua cái tên game và thân nhau trong game luôn.
Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp và thi đậu Cao Đẳng Công Nghệ Tin Học ở nơi mà tôi đã sinh ra nhưng không lớn lên ở đó, hix hix. Năm đầu đã có máy tính toàn ra net chơi Đột kích với tuyệt kĩ vẩy sniper lừng danh một thời, kế đến là Kiếm Thế và trở thành fan ruột Warcraft 3 hồi đó luôn. Mình có thể chơi Warcraft 3 thâu đêm đến sáng hôm sau mà vẫn đi học trong tình trạng nghe tai trên vào ngủ tai dưới.
Khi đó mình có một thằng bạn mà đến giờ vẫn còn nể nó, nó rất thông minh, chỉ cần nghe giảng là nó hiểu bài éo như mình nghe chán rồi còn về học mãi mới thấy ngộ nhận ra chút, nhưng phải cái nó nghiện game nặng hơn cả tôi. Có một cái kỉ niệm là vào giữa năm nhất thi hết môn trong khi nó vừa chơi cả đêm không về, vào phòng thi không thấy nó đâu cả, gọi không được thế là xin phép thầy chạy ra thấy nó đang ngồi hàng net say sưa chế đồ. Mà đậu xanh rau má nhà nó chứ, hôm ấy thi hết môn mà giờ vẫn lo chế đồ để ép nhân vật lên thế là chửi cho nó 1 trận rồi kéo đi thi. Sau hôm đó nó làm một phát xuyên màn đêm 4 ngày ở quán nét đễn nổi chủ quán phải gọi điện cho mình ra đón nó về sợ nó đột tử ở đấy. Rồi cũng sau đó ít tháng nó nghỉ học luôn vì nợ gần toàn bộ các môn trong học kỳ vừa qua, ngẫm thấy tiếc cho một nhân tài như nó quá!
Sang năm hai ông bà già sắm cho cái PC để học, vâng cái học liên quan đến máy tính tôi học tốt lắm. Nào là auto card, master cam, C++, còn lại để dành chơi game. Cái thời đi học tốn 4 ngàn đồng trà nước ngày, tiền điện tầm 220k tháng, cộng tiền mạng nữa thì một tháng tính ra vẫn còn rẻ chán so với ngồi net. Lúc đó tôi chơi DotA và cảm giác phê lòi. Nhớ cái cảm giác cơm có thể ăn với mắm nhưng máy không thể không có mạng là biết rồi đó. Cuối tháng nhà mạng đến thu tiền thế là còn 300k trong túi móc ra nộp luôn không lăn tăn để 2 tuần tiếp theo ăn cơm với muối ngẫm khổ nhưng mà vui.
Hồi đó có ông anh chơi Thiên Long Bát Bộ (TLBB) rủ chơi thấy hay nên cũng chơi luôn, song thấy không hợp vì game đấy dành cho dân có tiền choảng với nhau chứ bọn dân cày khó mà đú theo được. Rồi trở lại với Warcraft 3 với đủ thể loại từ DotA cho đến TD Green rồi là X Hero…v…v….nhiều kiểu chơi lắm. Thời gian trôi thế là đến cuối năm 3 khi mà Liên Minh Huyền Thoại (LMHT) lên ngôi, tôi đã chơi nó từ khi mới ra đời ở Việt Nam đến giờ luôn. Nhớ cái kèo team lớp đánh với nhau trả tiền nước, tiền máy chửi nhau um tỏi lên rồi về khoe giết mấy mạng, gank đường ra sao với bọn trọ cùng khu thấy gớm mặt chưa.
À nhắc lại nhớ kèo Đế Chế có hôm cả xóm kéo nhau ra đánh với xóm bên cạnh team 4 vs 4, quẩy từ 7 giờ sáng đến 1 giờ chiều kết quả thắng suýt sao 5/9 thế mà uống được mỗi 01 cốc trà đá free còn tiền máy tự lo, té ngửa là bị bạn hàng bùng, cay vê lờ. Sau khi kết thúc thúc 3 năm cao đẳng tôi tiếp tục học lên cao tiếp, vào năm thứ 4 qua tìm tòi các thể loại game gắn mắc 21+ của Hàn thì có biết đến Scarlet Blade, một game mà chắc độ sexy của nó thì khỏi cần nói luôn goi là “mặc như không mặc”, hé…hé…Nhưng mà phần cốt truyện không tốt lắm được mỗi cái nhân vật phải gọi là tuyệt cmn ông mặt trời. Tiếc là giờ nó đã đóng cửa rồi không thì cho vào bộ sưu tập buồn buồn là đem ra ngắm cũng được.
Kế đến phải kể tới Cửu Long Tranh Bá, nhớ cái hồi lập party mình đánh buff Ma giáo toàn bị chê buff yếu cay hôm sau chạy ngay lên Hà Nội mua cái auto cứng trị giá 350k về treo cả tuần. Thế là sau vụ đó đi đâu cũng được mời từ fam cho đến đánh boss, có hôm nghịch dại tẩy hết điểm chuẩn đi theo đường đánh xa yếu hết sẩy tự nhiên mât oan thêm 500k VNĐ mua thẻ nạp tẩy đi cộng lại, đúng là không cái ngu nào bằng cái ngu nào! Sau đó vì NPH hút máu quá, lại mở sever mới liên tù tì, rồi anh em chiến hữu bỏ đi hết, mà chơi một mình chán quá nên nghỉ luôn.
Song rồi Cửu Âm Chân Kinh (CACK) lại đến cuộc đời mình, hồi đầu xem trailer kết nhất bộ kinh công sau đó download về chơi nào là đi cấm địa nào là cướp hiếp đánh giết bắt người, luyện công,…cũng ghê gớm lắm. Mà nhắc đến luyện công lại thấy cay cay, thế nào mà cứ sáng ra đang múa thái cực quyền mà thấy thằng nào nhẩy nhẩy nhìn ngó gần đấy là run run rồi. Vì cứ đang múa dở là nó ném cho cái phi tiêu đậu xanh cả party lao vào giết, rồi đến nhiệm vụ do thám, không biết có ai chơi bản CACK đời đầu còn nhớ vụ đốt chùa thiếu lâm không nhưng mình là thằng đầu nêu vụ đấy đây.
Mới đầu là có 3 thằng trọc lập party cứ dí theo mình phang, cay quá gần 1 tiếng đồng hồ không làm được gì thế là PM kênh môn phái, kênh khu vực gọi quân lên đốt chùa. Mới đầu là 4 người khỏi nhiệm vụ nữa đi đánh nhau sau đó là 14 rồi 32 xong rồi là nhiều lắm, đếm không hết. Mà được đánh nhau ai mà đi đếm người được nữa chứ. Lúc ấy vui lắm, đi đốt chùa mà còn tàn khốc hơn cả đi chiến trường nữa cơ mà. Rồi cũng đến ngày NPH mở server mới để kiếm thêm thu nhập, làm mất đi chất của một game hay thế là mình lại nghỉ.
Rồi lại đến Gunny cái lúc mình chơi cũng là thời điểm mới chỉ có tầm 60 sever thôi, không như bây giờ cả server có tầm 20 người chơi là may mắn lắm rồi. Nhớ đến lúc đập đồ căn đến đúng 12 giờ đêm mới dám đập, tích cóp cả tháng cuối cùng gãy đau đớn, thế mà hôm sau chán đời đập đại lại lên được mà cười rách mồm luôn. À thì còn Khu Vườn Trên Mây thức đêm thức hôm canh trộm rồi thu hoạch rồi trồng mới nữa chứ.
Tiếp đó là chơi Phi Đội của VTC, hồi mới chơi bắn con IG vừa bay vừa bắn vừa say ngất ngư luôn nhưng mà được cái phê mới hay cảm giác vi vu giữa bầu trời sướng lắm. Rồi ra trường đi làm mua chiếc laptop đầu tiên bằng tiền mình làm ra mới thấy được cuộc sống là một trò chơi lớn. Đến nỗi bạn không nhận ra mình đang giữa một trò chơi khổng lồ, nơi bạn không phải anh hùng, không phải siêu nhân mà bạn chỉ là nhân vật bình thường thôi, không hơn không kém.
Với chiếc laptop đầu tiên là LMHT thay thế cho DotA đã lỗi thời, rồi sau đó là World of Tanks một trò chơi bắn tank chiến thuật rất nổi tiếng trước đó do VTC phát hành chơi rất hay nhưng lại rất kén người chơi đặc biệt trẻ nghé…Tiếp là Công Thành Chiến – một web game khá hay nhưng sau một tuần chơi thì có cảm giác nhàm chán. Rồi đến Blade and Soul dĩ nhiên là bản US chơi với toàn tụi tây đánh thấy mệt. Được cái đồ họa trên cả tuyệt vời và hại máy thì khỏi hỏi. Lối đánh hấp dẫn đáng để trải nghiệm. Kế là Minecraft một thể loại sinh tồn mà mình nghĩ các bạn khỏi bàn cái nhiều về độ hay và nổi tiếng của nó. Hay Skyrim – một tựa game thế giới mở hoành tráng, nơi bạn có thể làm mọi thứ mình muốn theo đúng nghĩa đen đến bóng.
Thôi, đêm khuya, tâm sự, chém gió với các bạn cũng nhiều lời quá rồi. Thôi cho mình chốt hạ tại đây nhé! Mà nay mình thấy rất nhiều game và cũng đã thử chơi nó nhưng mà chẳng có game mới nào giữ chân mình được quá 2 ngày. Thiết nghĩ bây giờ các NPH Game chủ yếu chơi kiểu muỗi dưa ăn xổi hơi buồn….! Thèm cảm giác quẩy game online khi xưa quá cơ…
(Tổng hợp)
Bình luận