1 Lít Nước Mắt – Nếu cuộc sống có phép màu!?

Là 1 người đam mê phim ảnh, chắc hẳn ai cũng biết đến bộ phim 1 Lít Nước Mắt đã từng gây ấn tượng mạnh và lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của khán giả vào năm 2005.

Phim được xây dựng dựa trên một câu chuyện có thật từ quyển nhật ký của Kito Aya – 1 cô gái chỉ mới 15 tuổi đã mắc phải căn bệnh nan y “Thoái hóa tiểu não”. Dù vậy, cô vẫn luôn lạc quan và cố gắng sống tốt bằng nghị lực phi thường của mình suốt 10 năm. Tới năm 25 tuổi thì cô qua đời.

Quyển nhật ký đã đồng hành cùng Aya từ lúc cô mới bắt đầu bị bệnh tới khi qua đời đã được xuất bản với tựa đề “1 Lít Nước Mắt” và được chuyển thể thành phim nhằm tạo thêm động lực sống cho mỗi người và đặc biệt là cho những bệnh nhân bị mắc căn bệnh này cũng như là gia đình của họ. 

Tóm tắt nội dung phim

Phim kể về 1 cô gái trẻ 15 tuổi luôn đầy nhiệt huyết và hoài bão tên là Kito Aya. Cô sống trong 1 gia đình có truyền thống lâu đời làm đậu hũ, trong nhà cô là chị cả của 3 đứa em. Tuy gia cảnh không giàu có gì nhưng tiếng cười đùa và hạnh phúc chưa bao giờ biến mất ở gia đình này. 

15 tuổi, độ tuổi đẹp đẽ nhất của đời người, là thời điểm con người ta thường năng động nhất, nhiệt huyết nhất và cũng chính là độ tuổi để ấp ủ những mộng mơ về 1 tương lai. Và Aya cũng vậy, cô luôn hy vọng về tuổi 15 của mình. Hy vọng sẽ được học ở ngôi trường mình hằng ao ước, hy vọng được chung lớp với những người bạn thân, hy vọng được làm quen với nhiều người bạn mới, hy vọng về 1 mối tình đẹp đẽ với crush, hy vọng sẽ được tiếp tục chạy nhảy trên sân bóng rổ và hy vọng sẽ được trải qua những năm tháng tươi đẹp của tuổi cấp 3.

Ấy thế mà, những mong ước bình thường ấy của cô đã bị phá hủy hết bởi căn bệnh nan y mang tên “ Thoái hóa dây thần kinh tiểu não”. Cô phát hiện mình bị bệnh sau những lần bị té 1 cách vô thức, những sự khác biệt tới từ cơ thể của chính bản thân. Tuy đau khổ nhưng Aya vẫn cố gắng mỉm cười lạc quan để che giấu đi sự bi thương trước những người cô yêu quý, vì cô không muốn họ lại đau lòng nữa. 

Vì căn bệnh này, cô đã đánh mất đi mối tình mới chớm nở với người mình thích, đánh mất đi bao nhiêu hoài bão tươi đẹp, trở thành gánh nặng cho người thân và bạn bè để rồi cô đành phải từ bỏ ngôi trường mơ ước của mình mà qua học ở trường khuyết tật.

Tuy bị mọi người kì thị, cộng thêm áp lực về mặt tâm lý khi thấy gia đình mình đau khổ, nhưng cô đã không gục ngã mà cố gắng sống thật tốt vì chính bản thân cũng như vì những người yêu cô và cả những người cô yêu.

Cùng với sự lạc quan và nghị lực phi thường, cô đã sống tới tuổi 25. Trong suốt quãng đời ngắn ngủi nhiều chông gai còn lại, cô vẫn mong muốn được giúp đỡ mọi người đặc biệt là những bệnh nhân giống như cô. Nên cô đã đồng ý xuất bản cuốn nhật ký của mình với hy vọng tạo thêm nghị lực cho các bệnh nhân khác. Trước khi mất, cô cũng mong được “hiến xác” để phục vụ cho y khoa tìm ra được cách điều trị căn bệnh nan y này, để mai sau sẽ không 1 ai phải đau khổ vì nó nữa.

Nếu như có phép màu giúp Aya khỏi bệnh thì cuộc đời của cô gái này sẽ ra sao?!

Được cải biên từ 1 câu chuyện có thật, bộ phim đã lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của khán giả vì thương xót cho số phận bi thương của cô gái trẻ. Không ít khán giả khi coi phim đều mong rằng sẽ có 1 phép màu nào đó xảy ra giúp cho các bác sĩ tìm được cách điều trị và Aya sẽ được khỏi bệnh.

Lúc đó cô sẽ được sống mãi bên gia đình yêu thương của mình, nụ cười và niềm hạnh phúc ấy sẽ lại tiếp tục lan tỏa trong gia đình nhỏ ấm áp đó, có khi nó lại được nhân đôi lên vì sau bao gian khổ gia đình cô đã gắn kết và yêu thương nhau nhiều hơn trước, cô cũng có thể tiếp tục sánh bước bên Haruto ( người con trai đã ở bên cô khi cô gặp khó khăn nhất) và cùng cậu trải qua những tháng ngày hạnh phúc cho tương lai.

Y khoa cũng vì thế có bước đột phá và điều trị được cho rất nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh này. Sẽ không 1 ai phải mất đi và họ sẽ đạt được hạnh phúc sau bao gian khó đã cùng nhau trải qua. 

Nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước, cuộc đời không như những câu truyện cổ tích, sự thật lại chẳng có 1 phép màu nào xảy ra cả. Aya vẫn ra đi để lại bao tiếc thương cho những người yêu quý cô. Tuy vậy, cô cũng đã giúp rất nhiều người có thêm nghị lực để chống lại căn bệnh quái ác này, hy sinh mình để giúp y khoa có thể tìm ra được hướng điều trị căn bệnh bằng cách tình nguyện “ hiến xác “. Sự ra đi của cô không phải là vô ích, giống như 1 anh hùng luôn hy sinh để đổi lấy 1 điều tốt đẹp cho nhiều người. 

Có những con người luôn kì thị người khuyết tật vì cho rằng họ là gánh nặng cho gia đình và xã hội, là những kẻ bất tài không làm được gì cho đời mà ngược lại chỉ gây thêm phiền phức cho người khác. Trong phim Aya cũng đã từng bị những người xung quanh kì thị như vậy, tuy cô đau khổ nhưng cô vẫn kiên trì và dùng hành động của mình chứng minh cho những người đó thấy rằng cô chỉ bị khuyết tật về mặt thể chất nhưng không khuyết tật về mặt tinh thần và nhân cách.

Mặc dù cô không thể đi đứng, không thể nói chuyện nhưng cô đã dùng cách riêng của mình để giúp cho những người bệnh khác có thêm nghị lực sống và giúp đỡ y khoa có thể nhanh chóng tìm ra cách chữa trị. Đây cũng là 1 phần thông điệp mà bộ phim muốn truyền tải để những người khuyết tật không còn bị kì thị nữa. 

Có thể bạn muốn xem thêm: Black Adam – Siêu phẩm về một anh hùng phản diện mạnh nhất DC

Nếu như Aya không bị mắc bệnh nan y thì cuộc sống của cô gái trẻ nhiệt huyết 15 tuổi này sẽ như thế nào?!

Những mong ước của người xem phim là mong sao Aya sẽ khỏi bệnh để có được cái kết vui vẻ và tươi đẹp hơn cho bộ phim. Vậy mọi người có từng nghĩ nếu như ngay từ đầu Aya không bị bệnh thì sẽ như thế nào không?

Có lẽ lúc đó cuộc sống của cô sẽ bình yên và nhẹ nhàng trôi qua như bao nhiêu các bạn cùng trang lứa khác, được tiếp tục học trong ngôi trường mình mơ ước, được tiếp tục cùng lên lớp với những người bạn thân, được chạy nhảy trên sân bóng rổ, được sống mãi bên gia đình và quan trọng hơn hết là được tiếp tục mối tình ngọt ngào với anh chàng đội trưởng bên team bóng rổ nam.

Khi coi phim chắc hẳn mọi người đều biết ban đầu Aya không thích Haruto mà lại rất thích 1 anh bên đội bóng rổ từ khi cô mới học cấp 2, lên cấp 3 cô mới được đường đường chính chính ở bên anh. Nhưng khi cô bị bệnh và bị mọi người xung quanh kì thị thì anh chàng đó vì mặt mũi của mình và không đủ dũng cảm để tiếp tục ở bên hay bảo vệ cho cô nên anh đã nói lời chia tay.

Lúc này chỉ có mình Haruto là luôn sẵn sàng vì cô mà hy sinh mọi thứ dù cậu chỉ mới gặp Aya vào năm cả 2 mới chỉ 15 tuổi. Nhờ sự hy sinh đó của cậu đã khiến cho Aya có tình cảm với Haruto, nhưng vì căn bệnh của mình cô lại không dám ở bên cậu vì cô biết mình sẽ không thể cùng cậu đi tới cuối con đường. Điều này cũng khiến cho fan của cặp đôi này vừa tiếc thương và vừa đau lòng cho 1 mối tình tuy đẹp nhưng lại ngắn ngủi và dở dang. 

Nên nếu như Aya không bị bệnh thì cô với anh chàng bóng rổ sẽ vẫn ở bên nhau, cô sẽ không bao giờ có tình cảm với Haruto và bản thân Haruto cũng không để ý nhiều tới cô. Cả 2 cứ thế mà chỉ dừng lại ở mức bạn bè chung lớp. Tuy cô có được 1 cuộc sống bình dị, được thực hiện những ước mơ nhỏ nhoi của mình nhưng đồng thời cô cũng đánh mất đi 1 người sẽ có thể yêu cô hơn chính bản thân mình là Haruto.

Thông qua bộ phim, ta cũng thấy được một chuỗi các cảm xúc của những người bệnh, gia đình và bạn bè của họ cũng như cả 1 cộng đồng đã phải trải qua vì một người nào đó bị bệnh hiểm nghèo khi còn quá trẻ. Điều đó được thể hiện qua các tình tiết liên quan đến việc chăm sóc người bệnh ở trong gia đình, sự giúp đỡ từ bạn bè hay những người xung quanh.

Đồng thời phim cũng cho thấy mặt trái khi lột trần những thái độ tiêu cực còn tồn tại trong xã hội đối với người tàn tật thông qua các phân cảnh khi Aya bị bạn bè và thầy cô than phiền, hoặc phân cảnh em trai của cô cảm thấy mất mặt trước bạn bè khi cô bị bệnh, hay cảnh bạn bè em trai cô trêu chọc cậu nhóc khi có 1 người chị tàn tật khiến cậu rất tức giận và tủi hổ.

Mỗi một ngày trôi qua, Aya lại phải đối mặt với các khó khăn mới do bệnh tình đem lại, nhưng cô vẫn kiên trì để vượt qua nó. Chính vì vậy, loạt phim được cho là một sự trân trọng sâu sắc dành cho tinh thần quả cảm của những người khuyết tật. Thông qua đó ta còn thấy được tuy họ bị khuyết tật về mặt thể chất hay ngoại hình nhưng tâm và nhân cách của họ thì lại luôn hoàn thiện. 

Bình luận

Đăng ký hoặc Đăng nhập để tham gia thảo luận chủ đề này.
No comments yet