Tâm sự của một người vô gia cư được đăng tải trên website Kotaku.com đang khiến nhiều game thủ phải tâm phục khẩu phục nghị lực của ông. Chúng tôi xin được tóm tắt lại lời của người đàn ông này.
Trời đang tối dần. Những kẻ còn sót lại trên đường phố hoặc lờ bạn đi, hoặc sẽ nhìn bạn với ánh mắt đầy ngờ vực, cứ như bạn đang chuẩn bị xồ ra cướp tiền của họ vậy. Lúc đó bạn đói, bạn mệt, và ngồi trên vệ đường chân lạnh cóng. Vài đồng bạc lẻ có lẽ sẽ mua được một bữa tối tử tế ở một cửa hàng đồ ăn nhanh nào đó, nhưng bạn lại muốn đi xin thêm vài đồng nữa để được qua đêm ở một nhà nghỉ rẻ tiền nào đó, ít nhất là còn hơn ngủ ngoài đường tối nay. Rồi bạn thở dài, nhìn xuống chiếc máy DS của mình. Pin sắp hết. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ là bạn sẽ phải quay lại thực tại phũ phàng.
Nhìn vào tôi, chắc chắn các bạn sẽ chẳng thể nào tin nổi quá khứ mà tôi đang kể ở trên. Hiện tại, tôi là một giám đốc marketing cho một công ty công nghệ lớn, tôi đã từng làm việc với những đại gia trong ngành. Tôi có một gia đình hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn luôn giữ cho mình một bí mật, vài năm trước, tôi là một kẻ vô gia cư. Tôi chạy loanh quanh tìm kiếm sự giúp đỡ của bạn bè, và nhặt nhạnh những đồng lẻ để sống sót trên đường phố.
Nếu kể kỹ lưỡng từng chi tiết về việc vì sao tôi trở thành vô gia cư, và vì sao tôi vượt qua thời kỳ khó khăn đó, sẽ rất dài và lê thê. Nhưng bạn tin hay không thì tùy, tôi trở thành như ngày hôm nay chính là nhờ game đấy.
Một vấn đề lớn khi là một kẻ vô gia cư (bên cạnh những nguy hiểm ẩn hiện trên đường phố) chính là việc bạn bị lờ đi. Cứ 10 người thì có đến 9 người coi bạn không tồn tại, và những cái nhìn đầy ái ngại là thứ duy nhất bạn có được trên đường phố. Điều đó khiến bạn tủi hổ, và cuộc sống còn tệ hơn cả việc thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng nhờ game, tôi đã giữ được bản thân tỉnh táo, không bị chán nản trong quãng đời tồi tệ nhất.
Ở Úc, cứ 200 người thì có 1 người vô gia cư. Điều đó tạo ra một cộng đồng những kẻ lang thang với đầy những câu chuyện, những xuất thân khác nhau. Nhưng có một thực tế là có đến 60% những người lang thang có độ tuổi dưới 25. Điều này khiến cho không ít người vẫn giữ tình yêu với game và nhiều thú vui liên quan đến công nghệ khác.
Đã có lần, tôi sống trong một nhà nghỉ dành cho “tây ba lô” nhờ sự trợ giúp của vài người Canada đến đây du lịch. Trong lúc đố chúng tôi chơi Geometry Wars. Khi chìm đắm vào thế giới game, bạn có thể quên đi thực tế phũ phàng nhất, quên đi bạn là ai, theo cách tích cực nhất. Những người bạn kia cũng vậy. Họ chẳng cần quan tâm tôi chỉ có đùng 3 Đô trong túi, cũng chẳng nề hà việc chơi game với một kẻ đang phải quét dọn nhà nghỉ để kiếm tiền sống qua ngày.
Và, chính quãng thời gian với game như vậy đã khiến cho tôi rời xa những thói hư tật xấu vảng vất ngoài đường phố, thứ mà nhiều người trong số chúng tôi đã mắc phải như rượu chè hay ma túy. Giờ đây tôi làm việc hàng ngày, và game đã trở thành thú vui trong giờ giải lao của tôi. Dù vậy, tôi vẫn thầm cám ơn game đã giúp tôi trụ qua được khoảng thời gian đầy khó khăn đó.
Tổng hợp
Bình luận