Khi ấy, game di động chơi online còn khá ít ở Việt Nam và đa phần các sản phẩm ra mắt đều thuộc thể loại đấu thẻ tướng. Khi đó tôi đã cầm cái điện thoại lên và chiến game như bao người đang lần mò tìm nơi giải trí mới sau khi rời mông khỏi PC. Và thời đó tôi đã dành ngót nghét hơn 3 tháng trời để cày chết mốt tựa game thẻ bài chủ đề kiếm hiệp Kim Dung mới kinh chứ!
Cũng như bao thế hệ thanh niên 8x khác, tuổi thơ của tôi gắn liền với nhiều kỷ niệm chơi game online tại các quán nét hết ngày này qua ngày khác, lúc thì là MU Online, rồi Võ Lâm, Kiếm Thế, Gunbound… Thời đó không thực sự có nhiều lựa chọn như ngày nay, mà thường phân ra làm 3 kiểu người chơi: hoặc Võ Lâm, hoặc MU hay game khác. Tôi thì chơi MU cũng được một thời gian, sau đó chuyển qua chơi Võ Lâm và gắn bó cũng được ngót 5 năm.
Đó là những ngày “cày” game miệt mài quên năm tháng của thế hệ học sinh, sinh viên. Thứ định hình trong tôi về game Võ Lâm là những cảm xúc rất “phiêu” và “chất” từng có trong các bộ phim kiếm hiệp hay chiếu trên truyền hình vào mỗi buổi tối. Thích nhất là những lần công thành chiến, cả quán nét lúc nào cũng ầm ĩ và cực kì rôm rả, mọi người có thể “chém gió” với nhau cả ngày không chán về các môn phái, nhiệm vụ, đồ hoàng kim…
Rồi những ngày tháng ấy cũng qua đi, tôi đi làm văn phòng theo giờ hành chính. Thời gian chơi không còn nhiều nên tôi bán tài khoản luôn. Lúc ấy cách giải trí nhanh và thường xuyên nhất của tôi là chơi game trên điện thoại, nhưng chơi Candy Crush với Plant VS Zombies mãi cũng phát chán, vì mấy cái game này thực sự không hợp sở thích của tôi. Đúng lúc đó thì có ông bạn cùng bộ phận trong công ty giới thiệu game Đại Minh Chủ, lần đầu tiên tôi được biết đến game kiếm hiệp trên điện thoại thì nó chơi thế nào.
Những lần đầu chơi vẫn còn khá bỡ ngỡ, không ngờ game này có thể chơi bằng 1 tay vì nó thiết kế tất cả đều nằm dọc chứ không nằm ngang như nhiều game tôi chơi trước kia. Nhân vật thiết kế khá đẹp, nghe quảng cáo là của nhà sản xuất Việt Nam làm, nên cũng thấy tò mò không hiểu mấy ông họa sĩ vẽ kiểu gì, có tham khảo trong phim chưởng Hong Kong không mà thấy rất hợp mắt. Nói chung là khá bất ngờ khi biết đó là game của Việt Nam làm.
Cái cách chơi của Đại Minh Chủ mới thực sự là hay, nếu trong Võ Lâm tôi sẽ đóng vai một anh chàng đi ngao du 4 bể trong game, kết bè kết phái, tìm đồ để mạnh hơn, thì trong game này tôi là một sư phụ, đi tuyển các thành viên vào đội của mình. Đó có thể là Dương Quá, Cô Long, Âu Dương Phong, hay thậm chí mấy “lão tiên sinh” như Trương Tam Phong, Độc Cô Cầu Bại, Dương Trùng Dương… Khỏi phải nói, cảm giác rất “oách”.
Không giống như một vài game Tam Quốc tôi từng chơi cứ “ốp” thẳng cốt truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa vào, game Đại Minh Chủ này được viết lại hầu hết cốt truyện theo sự tưởng tượng của người viết kịch bản. Chỉ có một vài các điển tích trong truyện là được dựng lại đúng theo cốt truyện để tạo sự quen thuộc với người chơi mà thôi. Bản thân tôi rất thích cách làm này, nó làm mới cốt truyện kiếm hiệp theo cách của người Việt Nam, giống như truyện Kiều ấy, như thế sẽ gần gũi với người chơi Việt hơn.
Sau đó một thời gian thì Mộng Võ Lâm ra, cũng là từ nhà sản xuất của Đại Minh Chủ và do SohaGame phát hành. Cách chơi thì tương tự Đại Minh Chủ nhưng lại có đồ họa 3D rất đẹp. Thời ấy để nói game Việt Nam mà làm được 3D trên PC đã là cái gì kinh khủng lắm, thế mà có cả game 3D trên điện thoại, lại còn đẹp nữa nên tôi rất nể. Người Việt quả thực rất giỏi, nếu biết làm chắc chắn sẽ không thua gì những game nổi tiếng của thế giới.
Nhờ game Mộng Võ Lâm, tôi đã làm quen được rất nhiều người trong bang. Những buổi Offline café chém gió lúc nào cũng đông đủ. Thậm chí có lần SohaGame tổ chức Offline tận Hà Nội, tôi cũng lặn lội bắt xe từ Lạng Sơn xuống tham gia để được tận mắt gặp những “Vip” khủng ở Hà Nội xem họ trông thế nào? Và thực sự chuyến đi ấy để lại rất nhiều kỉ niệm và ấn tượng hay đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết.
Đầu tiên đó là “NÓNG” và “ĐÔNG”, mà cũng có thể vì đông nên nóng, tôi không nghĩ là cái game này có nhiều người chơi đến vậy cho đến khi đến trụ sở công ty Offline ở đường Tam Trinh. Khắp nơi toàn người với người, chen lấn nhau làm nhiệm vụ giống như trong game luôn. Nào là đấu tửu, nào là thi kiến thức game, rồi thử vận may cùng Vi Tiểu Bảo… Sau khi tham gia hết 1 vòng các trò chơi ấy, thực sự rất mệt nhưng cũng rất vui.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn nhớ về những ngày huy hoàng ấy của game thẻ tướng, những trò chơi như Đại Minh Chủ và Mộng Võ Lâm tôi không hiểu tại sao lại quá ít như vậy. Với những người có quỹ thời gian hạn hẹp như tôi, chơi các game kiếm hiệp thẻ tướng như này là cực kì hợp lý và có cái “sướng” rất riêng. Tất nhiên ai chơi mãi một vài trò chơi thì cũng sẽ chán thôi, nhưng cách chơi và sở thích thì lại ít khi thay đổi, chỉ là nhiều khi, người ta muốn thứ gì đó mới lạ hơn và xuất sắc hơn.
Nói đến chán thì lại nhớ, cách đây mấy hôm SohaGame mới gửi mail mời chơi Đông Tà Tây Độc mobile, được hứa hẹn sẽ là phiên bản tuyệt vời chưa từng có của dòng game thẻ tướng kiếm hiệp. Tôi thì không nghĩ như vậy, quảng cáo vẫn chỉ là quảng cáo thôi. Thực tế thì phải trải nghiệm mới biết được. Tuy nhiên với những kí ức tốt đẹp từng có với Đại Minh Chủ và Mộng Võ Lâm, tôi chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn trò chơi này khi ra mắt trong mấy ngày nữa.
(Tâm sự của một game thủ cuồng thể loại game đấu thẻ tướng chủ đề kiếm hiệp trên mobile)
Bình luận