Quán net luôn là sào huyệt của những đứa cúp học, nơi trấn lột dã man tâm hồn tuổi thơ của những đứa trẻ lỡ lạc vào đây, nơi cùng quẫn của những bọn lưu manh trong khu phố, nơi nhiều thằng đầu bự luôn tỏ ra con nít khi miệng mồm lúc nào cũng chửi sa sả như muốn hạ nốc ao ai đó… và cũng là nơi đông nghịt đàn ông và ít ỏi “bóng hồng”.
Đó là hình ảnh của những tháng ngày chẳng kể xiết và ròng rã cống hiến tiền bạc cho những quán net bình dân mà tôi từng chơi hồi còn học sinh, cấp 2.
“Điều mà tôi lo sốt vó cũng đã xảy ra. Một lần chơi game Phong Thần đang làm nhiệm vụ vận lương thì bỗng nhiên một tiếng la oai oái từ ngoài đường dội thẳng vào quán net, làm tôi giật thót người và hai lỗ tai nổ lùng bùng…“
Tôi không bao giờ dành sự hồng hào khi kể về quán net cho một ai xa lạ. Vì nơi đó, chỉ có một màu xám xịt như màu xâm, tàn những con người hạn hán cảm xúc, mặt lúc nào cũng đờ đẫn ra khi đang châu đầu cùng màn hình vi tính; mùi tanh tưởi của mồ hôi quyện cùng sự lười biếng của những kẻ “du thủ du thực”; cùng những thứ bá láp bá xàm luôn ngập ngụa đến ngột ngạt khi nghe từ những cái mồm thay nhau chót chét như đang nhai thức ăn. Tôi đã từng nghĩ: “Bắn một phát cho bỏ ghét từng người trong đó!”
Năm lớp tám, tôi chơi game Phong Thần – một trò chơi điện tử online mô phỏng theo dạng nhân vật kiếm hiệp. Khi ấy, tôi vẫn còn mê hoạt họa với những câu chuyện như Marsupilami hay Bambi chẳng hạn. Thực sự những gì liên quan đến truyện cổ tích, hoạt họa, thần thoại, giả tưởng, cổ trang hay kiếm hiệp đểu có thể làm tôi chới với lửng lơ trong cảm xúc rồi lắc lư hạ cánh để mê mẩn nhiều tháng sau. Mà khi ấy gia đình tôi làm gì có nổi tiền để mua giàn máy ví tính bàn, chứ chưa kể nối mạng internet, nên ra quán net để chơi game online là quyết định thông minh.
Cũng nhờ vậy cho tôi ra khỏi nhà. Thực sự, mỗi lần bà đồng ý cũng đồng nghĩa tôi được ra quán net để chơi game Phong Thần. Điều này bà cũng chẳng biết, cũng vì thế làm tôi nơm nớp lo sợ vừa chơi game mà cũng vừa lóng ngóng chân tay sợ bà phát hiện. Vì quán net tôi chơi nó gần nhà.
Điều mà tôi lo sốt vó cũng đã xảy ra. Một lần chơi game Phong Thần đang làm nhiệm vụ vận lương thì bỗng nhiên một tiếng la oai oái từ ngoài đường dội thẳng vào quán net, làm tôi giật thót người và hai lỗ tai nổ lùng bùng:
– Thằng Bi đâu, mày đâu rồi!
– Chết, mẹ!
– Bi, bi, bi… mày ra đây cho tao!
Tất cả mọi người trong quán net đều nhìn ra ngoài, có đứa ho sặc sụa vì cười nắc nẻ, có thằng nhấp nhổm lo sợ vì tưởng người thân kêu mình, có người sượng trân chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Còn tôi lúc đó… chỉ gằm mặt xuống bàn phím, và trong đầu dái trời dái phật: “Mẹ ơi, mẹ ơi… mẹ về đi, lại mẹ luôn đó!”
“Còn nhiệm vụ vận lương tôi bỏ ngang sương, mặc kệ khi ấy có rất nhiều kẻ trong game đang cướp phá chỉ để mong cuỗm sạch sành sanh giá trị của một chiếc xe vận lương mà tôi đang vận chuyển.“
Còn nhiệm vụ vận lương tôi bỏ ngang sương, mặc kệ khi ấy có rất nhiều kẻ trong game đang cướp phá chỉ để mong cuỗm sạch sành sanh giá trị của một chiếc xe vận lương mà tôi đang vận chuyển.
Cùng lúc ấy, tôi cảm nhận bà sẽ lâu vào quán net như chiếc xe tải không phăng đâm vào cột điện cao thế. Thế nên tôi đã ra ngoài để “báo danh” với bà, còn hơn để bà vào đó “điểm danh” tôi. Tôi chẳng bao giờ sợ một trận nhừ tử từ bà, hay xi cà que vì bị đánh dùi đánh dập theo kiểu: xách chổi chà rượt chạy lòng vòng trong xóm, rồi bị đánh vài phát ôm đít la oai oái lên. Nhưng tôi thì lại rất sợ bị xỉ vả xối xả từ miệng của phụ nữ, cụ thể là bà. Có lẽ, tôi sợ bị đòn bằng miệng mồm, hơn là roi vọt.
Khi bước ra khởi cửa quán net, bà đã chộp được vẻ xụ mặt của tôi. Bà đi tới, chộp lấy lỗ tai, xoắn rất mạnh làm tôi đau điếng hồn, rồi lôi tôi về nhà và cho một tràn ngôn ngữ đầy tính răn đe cho chừa cái tội nói dối ra quán net chơi game online. Tôi đã lủi thủi vào nhà vệ sinh, nhìn chòng chọc vào gương… chỉ để ngắm nghía bản mặt của tôi khi ấy ra sao, để nhớ mãi khi mỗi lần nói dối để trốn chơi game online.
Bà luôn trây trét quán net bằng những ngôn ngữ cực tệ, cực xấu như kiểu cú đốt từ một con kiến lửa có thể giết một người đàn ông lực lưỡng. Kể từ đó, tôi luôn bị ám ảnh mỗi khi ra chơi %&&&&&% tại quán net, chỉ bỏ được sau cái ngày tôi bị trầm cảm ở năm 12.
Bình luận