Trước tiên, phải khẳng định rằng tôi rất yêu game online, luôn coi nó là món ăn giải trí không thể thiếu trong suốt hơn 12 năm qua.
Tôi cũng không hề ghét bỏ hay kỳ thị game online như nhiều cá nhân khác, trái lại bản thân tôi luôn muốn gắn bó với mảnh đất trực tuyến. Thế nhưng dù đã rất cố gắng, cảm giác nhạt nhẽo vô vị vẫn theo đuổi mỗi khi tôi gia nhập một game online bất kỳ tại thị trường Việt Nam ở thời điểm hiện tại. Nhiều lúc, tôi tự hỏi mình có dở hơi hay không mà không thể hòa đồng với loại hình giải trí mà hàng triệu game thủ trên thế giới theo đuổi?
Dần dần, sau khi tự bằng lòng rằng bản thân “khác người”, tôi mới nhận ra rằng mình không hề cô độc, bởi vì có không ít game thủ gạo cội vốn coi game offline như “máu thịt” cũng bị căn bệnh như thế, cũng dính triệu chứng y hệt như thế.
Khởi đầu, đó là sự chán ngán và cảm giác rời rạc trước các nhiệm vụ in-game. Tôi cảm tưởng như game online thời nay chỉ xây dựng nhiệm vụ “cho có”, mục đích của nó là đơn thuần là giúp người chơi tăng level mà quên mất rằng phải truyền sức sống cho nó, phải tạo cảm giác thực sự mãn nguyện khi giải quyết xong một vấn đề nan giải.
Trong khi đó, đa phần nhiệm vụ của tôi trong game online chỉ là click và… click, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều cho mệt óc vì đã có hệ thống auto dẫn đường hoặc đã biết trước phải đi đến đâu rồi. Nội dung rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh kết liễu được số lượng quái vật hoặc thú dữ, giặc cướp theo đúng yêu cầu và sau đó nhận EXP trước khi chạy đi kiếm NPC giao việc khác.
Chính vì thế, cuộc sống ảo mà người ta ca ngợi là nhân tố hấp dẫn nhất trong game online hóa ra đối với tôi lại vô cùng nhạt nhẽo vô vị. Hàng ngày đăng nhập, đi giết vài con quái rồi lại thoát ra mà thậm chí không biết đến hồi kết ở đâu. Nhắc đến kết game, đây cũng là một vấn đề khiến việc gắn bó với game online càng khó hơn.
Đơn giản như khi bản thân chơi một game, tôi luôn muốn biết trước rằng mục đích của nhân vật ảo thực chất là gì, dù chỉ là chung chung nhất có thể như cố gắng sống sót trên đảo hoang, tiêu diệt một kẻ thù lớn hoặc lên làm vua…Đó là đặc trưng của game offline nhưng đối với một MMORPG thì nó quá xa xỉ, tất cả đều phải chấp nhận rằng chúng không có hồi kết, dù bạn có tiêu diệt con trùm khủng nhất chăng nữa thì rồi nó cũng sẽ respawn lại.
Một điều nữa mà tôi và những người có cùng căn bệnh chán ngán game online luôn bị ảm ánh, đó là cảm giác hụt hẫng khi có quá nhiều người ngoài map giống hệt mình. Nhiều lúc kiếm được một bộ đồ, một vũ khí hết sức vất vả nhưng rồi vừa chu du thêm vài…mét thì gặp ngay nhân vật khác ăn mặc y như thế.
Trong khi đó, trong game offline rất hiếm khi điều đó xảy ra, cảm giác mình mặc trên người một bộ trang phục khác với mọi người còn lại thực sự rất thú vị. Còn với game online, có lẽ ngay các đại gia dám chi tiền tỷ cũng chỉ đảm bảo được rằng mình có vẻ ngoài độc đáo trong một khoảng thời gian nào đó trước khi người khác cũng đổ tiền sở hữu nó.
Nhắc đến tiền, đây cũng là lý do chính khiến không chỉ tôi mà hàng nghìn người chơi khác cảm thấy khó chịu với game online. Không dám nói là tất cả nhưng với bản thân tôi thì việc bao nhiêu công lao khó nhọc đi làm nhiệm vụ cuối cùng vẫn bị kẻ khác thảnh thơi chi tiền để qua mặt là điều rất khó chấp nhận. Ai đó từng nói với tôi rằng xã hội ảo cũng như thật và phải chấp nhận kẻ giàu hơn người nghèo, nhưng quả thật trong khuôn khổ khái niệm chơi game để vui mà rồi chuốc bức xúc vào người y như ngoài đời thì rốt cuộc giá trị giải trí có còn không?
Thực tế game online không chỉ tự nó xây một bức tường chắn với tôi vì khoản tiền nong, mà tựu chung lại là cảm giác quá xô bồ, mô tuýp chơi quá thụ động, thiếu sáng tạo trong gmaeplay. Nhiều lúc tôi tự hỏi sống trong xã hội đã quá sức mệt mỏi vì cạnh tranh thì người ta mới tìm đến thế giới ảo, nhưng rốt cuộc cái thế giới ảo ấy thậm chí còn tạo cảm giác mệt mỏi hơn nhiều thì phải chăng tất cả đang tự làm khổ mình?
Trong game offline, tôi có thể thảnh thơi đi dạo ngắm cảnh, thảnh thơi thực hiện một nhiệm vụ hoặc đơn giản là dành ra hàng ngày trời chỉ để chu du thám hiểm một hoang đảo mà không nhận được gì. Thế nhưng để làm được điều ấy trong game online là quá khó, một người bạn tâm sự với tôi rằng nghỉ ngơi trong game online đồng nghĩa với tụt hậu, đến nỗi gần như bất cứ lúc nào các nhân vật in-game cũng sống gấp gáp, họ sợ mình bị bỏ lại phía sau, sợ bị khác bắt nạt và không có chỗ đứng trong bang hội.
Ban đầu tôi không tin, trò chơi mà sao có thể xô bồ hơn cả đời thực được? Thế rồi bản thân tôi cũng phải bàng hoàng vì nhịp sống trong game online quá nhanh, vượt quá sức thích nghi của mình. Tất cả cứ như một guồng máy chỉ biết cắm đầu lao về phía trước mà thôi, dần dần chính người chơi cũng không còn phân biệt được mình gắn bó với game online vì tính giải trí của nó hay đơn giản vì để tránh cảnh bị bỏ lại sau lưng, gì chứ mệt mỏi thế thì tôi chịu, không kham được.
Lạ là mỗi lần ngưng chơi một game online nào đó, tôi lại quay về với game offline để được cảm giác yên bình, tĩnh lặng trong trí não. Bây giờ, dù đã sắp hết cái tuổi chơi game, nhưng có lẽ cảm giác ấy sẽ không bao giờ tôi quên được, và dường như chính sự xô bồ của game online khiến bản thân tôi càng quý thế giới không-trực-tuyến hơn.
Tâm sự của 1 gamer chơi cả game online lẫn game offline
Bình luận